Tôi và văn chương

Nắng chiếu vàng tim tôi,

Mùa hè, năm lên 11, tôi được dịp ngồi trong 1 chiếc xe con con chạy dọc khắp miền Tây Nguyên ra Hà Nội.

Vậy là mỗi khi nhìn lên bầu trời, tôi lại vô thức đoán xem đám mây đang lơ lững trên kia mang hình thù thế nào. một thói quen tuổi thơ len lỏi vào hồn tôi đến tận bây giờ.

Khoảng một năm đổ lại, tôi bất giác chối bỏ những tác phẩm văn chương từng nuôi tôi lớn. Tôi đi tìm lại bản thân từ những tri thức khoa học

Trưởng thành thật kỳ diệu, nó khiến ta chối bỏ những những gì bồi đắp lên con người, khiến ta vụn tan thành từng mảnh nhỏ, rồi bằng một cách thần kỳ, trưởng thành giúp ta sắp xếp lại mọi thứ. Ta lại yêu những gì ta đã từng, đang là và sẽ trở thành.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *